
Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2016
Câu đố và vai trò của câu đố trong việc góp phần phát triển tư duy của học sinh tiểu học
- Đỗ thành Dương, “Nói lái trong câu đố Tiếng Việt” , Ngôn ngữ và đời
sống, số 9 (17)
Bài viết đề cập tới cách sử dụng biện pháp nói lái trong câu đố và tác
dụng của nó.
Triều Nguyên (2010), Tìm hiểu về câu đố người Việt, NXB Khoa học
xã hội
Với tác giả Triều Nguyên, phần khái luận về câu đố người Việt cho
thấy cách tiếp cận câu đố ở bình diện thể loại khá toàn diện và có những kiến
giải thấu đáo. Có nhiều vấn đề được đặt ra lần đầu như: “trường và hiện tượng
xuất nhập trường trong câu đố”, “mô hình câu đố”,…
Một số khóa luận, luận văn hay luận án tiến sĩ nghiên cứu về câu đố
Đặng Thị Quỳnh (2004), Tìm hiểu về câu đố trong chương trình
Tiếng việt Tiểu học”, Đề tài nghiên cứu khoa học, Đại học Sư phạm Thái
Nguyên.
Trần Thị Lan (1996), Một số vấn đề về bản chất thể loại câu đố Việt
Nam với trẻ em, Luận văn thạc sĩ Ngữ văn, Trường Đại học Sư phạm Hà Nội
Qua các công trình ngiên cứu nêu trên ta thấy việc nghiên cứu về câu
đố nói chung khá phong phú nhưng các tác giả chủ yếu đi vào sưu tầm, biên
soạn lại các câu đố Việt Nam và chú trọng bàn về nội dung hay đối tượng
phản ánh trong câu đố mà chưa thật sự quan tâm đến vấn đề dạy – học câu đố
cho học sinh Tiểu học và vai trò của câu đố trong việc góp phần phát triển tư
duy của học sinh Tiểu học. Việc nghiên cứu thành công đề tài này chắc chắn
sẽ gợi ra nhiều vấn đề ứng dụng cho việc giảng dạy câu đố, đặc biệt đối với
giáo viên Tiểu học.
3. Đối tượng nghiên cứu
Đối tương nghiên cứu của đề tài: “Câu đố và vai trò của câu đố trong
việc góp phần phát triển tư duy cho học sinh Tiểu học”.
4. Phạm vi nghiên cứu
Để hoàn thành khóa luận này, trong phạm vi tư liệu có thể, người viết
đã lựa chọn, nghiên cứu những câu đố trong chương trình SGK Tiếng Việt
mới ở Tiểu học. Bên cạnh đó có sử dụng những thành tựu nghiên cứu của các
tác giả khác có liên quan đến nội dung khóa luận để lí giải vấn đề được sâu
sắc hơn.
5. Mục đích nghiên cứu
Đề tài: “Câu đố và vai trò của câu đố trong việc góp phần phát triển
tư duy của học sinh Tiểu học” mong góp một cái nhìn về Câu đố giúp bạn
đọc, đặc biệt là trẻ em hiểu câu đố một cách sâu sắc và toàn diện hơn về tác
dụng mà chúng mang lại trong việc phát triển tư duy của trẻ.
6. Nhiệm vụ nghiên cứu
- Tìm hiểu những vấn đề cơ bản về câu đố
- Khảo sát, phân loại câu đố trong chương trinh Tiếng Việt ở Tiểu học
- Tìm hiểu vai trò của câu đố trong việc góp phần phát triển tư duy của
hoc sinh Tiểu học
7. Phương pháp nghiên cứu
Để thực hiện khóa luận này, người viết đã sử dụng ba phương pháp
nghiên cứu chủ yếu sau:
Phương pháp thống kê – phân loại
Sử dụng phương pháp nghiên cứu này để thống kê các câu đố trong
chương trình Tiếng Việt Tiểu học và phân loại chúng theo các tiêu chí đã định
trước.
Phương pháp phân tích, tổng hợp
Phương pháp nghiên cứu này được vận dụng để phân tích tư liệu thống
kê và tổng kết lại kết quả phân tích.
Phương pháp nghiên cứu tư liệu
8. Cấu trúc khóa luận
Phần 1: Mở đầu
Phần 2: Nội dung: Gồm 2 chương:
Chương 1: Khái quát chung về câu đố
Chương 2: Vai trò của câu đố trong việc phát triển tư duy của học sinh
tiểu học
Phần 3: Kết luận
Tài liệu tham khảo
NỘI DUNG
Chương 1
KHÁI QUÁT VỀ CÂU ĐỐ
1.1. Khái niệm câu đố
Câu đố là một thể loại của văn học dân gian. Thuật ngữ câu đố được
dùng từ lâu và phổ biến trong dân gian với hàm nghĩa chỉ một loại hình sáng
tác của folklore. Câu đố không đơn thuần là một hiện tượng ngôn ngữ, nó
cũng không phải là một tác phẩm (tác phẩm hiểu theo nghĩa là một cấu trúc
nghệ thuật) có các yếu tố được sắp xếp theo bố cục nhất định nhằm thể hiện
một tư tưởng chủ đề nào đó, nhưng mỗi câu đố đều có một nội dung hoàn
chỉnh được thể hiện bằng một thứ ngôn ngữ nghệ thuật riêng. Từ xưa Arítxtôt
đã sắp xếp câu đố vào lĩnh vực “Sự bắt chước có tính nghệ thuật”. Do vậy
Arítxtôt đã định nghĩa: “Câu đố là một kiểu ẩn dụ hay” và coi cái hay đặc biệt
của câu đố ở chỗ “Trong khi nói về cái tồn tại thực tế, câu đố đồng thời kết
hợp với cả cái hoàn toàn không thể có được”.
Về phía các nhà nghiên cứu văn học dân gian Việt Nam, quan niệm về
câu đố của họ cũng không đi chệch hướng nghiên cứu của các bậc tiền bối.
Sau đây tôi xin dẫn ra định nghĩa của một số tác giả
• “Câu đố là một loại hình của văn học dân gian. Nó phản ánh các sự
vật hiện tượng của thế giới khách quan theo lối nói chệch đi, lối nói một đằng
hiểu theo một nẻo. Nó là những định nghĩa ngược lại, hầu hết là ngắn gọn về
một hiện tượng hay một sự vật nào đó. Nhưng khác với tục ngữ ở chỗ những
định nghĩa được phát biểu dưới dạng khác đi là nói ngược lại và dùng liên
tưởng”
Ninh Viết Giao (2000), “Tìm hiểu về câu đố Việt Nam (trích văn học
dân gian Việt Nam những công trình nghiên cứu” NXB GD
• Câu đố là “Câu nói thường mang hình thức văn vè, ám chỉ một vật
đố nhằm đòi hỏi ta phải đoán ra nó. Trong câu đố, vật đố là một sự vật hoặc
một hiện tượng nào đó người ta muốn nói đến nhưng không nói thẳng tên nó
ra mà nói ám chỉ”.
Đỗ Bình Trị (2000), “Những đặc điểm thi pháp của các thể loại văn
học dân gian” NXB GD.
• “Câu đố là một thể loại dân gian mà chức năng chủ yếu là phản ánh
sự vật, hiện tượng bằng phương pháp dấu tên và nghệ thuật chuyển hóa
(chuyển vật nọ thành vật kia), được dùng trong sinh hoạt tập thể, đẻ thử tài
suy đoán, kiểm tra sự hiểu biết và mua vui giải trí”
Lê Bá Hán (chủ biên), Trần Đình Sử, Nguyễn Khắc Phi (2000), Từ điển
thuật ngữ văn học, NXB ĐHQG Hà Nội
• “Câu đố là một loại sáng tác phản ánh các sự vật, hiện tượng của
thế giới khách quan theo lối nói chệch, nói một đằng hiểu một nẻo. Phương
pháp này xuất phát từ sự quan sát thấy những nét giống nhau giữa các sự vật
hiện tượng khách quan, giữa đồ vật (tức lời giải) với vật được miêu tả (tức
câu đố)”.
Đinh Gia Khánh (chủ biên), Chu Xuân Diên, Võ Quang Nhơn (2000),
Văn học dân gian, NXB GD
“Câu đố là một thể loại của văn học dân gian, gồm hai bộ phận, bộ
phận lời đố và bộ phận lời giải; lời đố bằng văn vần, nhằm miêu tả vật đố
một cách xác thực, hợp lẽ nhưng làm cho lạ hóa để khó đoán nhận, lời giải
nêu vật đố, là những sự vật, hiện tượng có tính chất khái quát, phổ biến, ai
cũng từng hay, từng biết”.
Triều Nguyên (2010), Tìm hiểu về câu đố người Việt, NXB Khoa học
xã hội
• Trong cuốn “Câu đố Việt Nam” của Nguyễn Văn Trung (1999),
NXB TP Hồ Chí Mính tác giả lại phân ra theo hai hướng:
• Định nghĩa về mặt cấu tạo: “Câu đố có cấu trúc của một đối thoại
gồm 2 phần: lời đố và lời giải. Lời đố là một câu hỏi dưới hình thức: Tên vật
có những hình dáng, đặc điểm, công dụng này hay tên vật giống như vật được
nói ra là gì”.
• Định nghĩa về mặt xã hội: “Câu đố là một cuộc chơi, hình ảnh, từ và
ý nghĩa là một chơi chữ nhằm mục đích giải trí, vui vẻ nhưng là một giải trí
của tinh thần vì chủ yếu người chơi sử dụng trí tuệ, có phán đoán để suy luận.
Nói cách khác, câu đố là một bài toán, không phải là toán số mà là toán văn
học (vận dụng hình ảnh, chữ nghĩa) có một trình tự lí luận chặt chẽ và hợp lí
theo cách riêng của câu đố”.
Tóm lại những định nghĩa tuy có khác nhau về nội dung, cách diễn đạt
nhưng đều có đặc điểm chung là khẳng định câu đố là một thể loại văn học
dân gian phản ánh sự vật bằng sự vật bằng phương pháp dấu tên và nghệ thuật
chuyển hóa hay phát biểu ở dạng khác đi.
1.2. Sơ lược về nguồn gốc, nội dung của câu đố
1.2.1. Nguồn gốc câu đố
Cũng như việc đưa ra một định nghĩa hoàn chỉnh, thống nhất cho câu
đố thì việc xác định chính xác nguồn gốc của câu đố vẫn còn là một "ẩn số" từ
trước tới nay. Tất cả những công trình nghiên cứu về câu đố thường đi sâu
vào sưu tầm câu đố nhiều hơn là quan tâm đến nguồn gốc ra đời của nó. Song
cũng phải nói rằng trả lời cho câu hỏi câu đố ra đời từ khi nào? Bắt nguồn từ
đâu? Quả là rất khó. Bởi lẽ câu đố thuộc loại hình văn học dân gian, tức là
những sáng tác truyền khẩu và có dị bản. Trong “Câu đố Việt Nam” Nguyễn

Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét